SƯƠNG MỜ PHỐ NÚI

Từng đợt gió phảng phất mang theo hơi lạnh cùng những luồng sương trắng xóa. Cả một biển sương bồng bềnh ôm ấp thành phố trong cái chìm ngập nồng nàn. Cây thông “vẫn mãi dáng phong trần”(*), trầm tư mặc nhiên như đã quá quen với sương gió sáng sớm ở phố núi này, nửa như đang khinh thường sự e ấp trước gió lạnh trong lòng người lữ khách.

Thảo nguyên hai bên đường cỏ đã mọc từ đầu mùa mưa, giờ chẳng còn màu mạ non như lúc trước, nhưng vẫn đủ để mang lại một mảng xanh ngút mắt, lôi cuốn ánh nhìn luôn chứa đựng tính khám phá của khách.

Ngày không có sương mù đậm, phía cuối thảo nguyên thường có mây án ngự tạo cảm giác như đang đối diện với mặt biển ngày trăn trở vậy. Thỉnh thoảng có những dải mây rót từ trên trời nối với  bề mặt thảo nguyên, như người ta đổ kẹo mạch nha, tạo thành một dải lụa giữa không trung, khiến ta khó lòng rời mắt. Những ngày có sương mù đậm (sương dày tới độ người đi đường phải bật đèn xe lên để định vị với nhau), cả thảo nguyên mang màu chủ đạo – khoác tấm áo của nàng Sương – mờ trắng và vô định. Những đồi cỏ chỉ còn lại từng hình khối mờ mờ, ngắt quãng bởi từng đợt sương bay qua.

Thời sinh viên, sống ở Sài Gòn nóng bức và chật chội. Nơi mà người ta hạnh phúc biết bao khi được khoác lên mình chiếc áo lạnh trong tiết trời se se mùa Giáng sinh. Ở đây, tiết trời như vậy rất hiếm hoi. Bởi vậy, người ta trân quý tiết trời này vô cùng, nó khiến thành phố và con người thân thiện, gần nhau hơn. Trong thời gian ở đây, tôi luôn mong ước sau này được sống ở một nơi, sáng và tối ra đường phải khoác áo lạnh, có sương rơi, có mưa bụi lất phất. Cầu được ước thấy, bằng một loạt động thái tưởng như không liên quan nhau, cuối cùng Cuộc Sống đặt tôi sống ở giữa Pleiku này, để tha hồ cảm nhận những thứ mà tôi hằng mong ước.

Đời sống được bao nhiêu, thôi thì tận hưởng trọn vẹn từng ngày được sống đi đã. Người biết ơn, yêu quý và trân trọng Đất, thì với tấm lòng bao la và rộng rãi độ lượng, Đất thường chẳng bao giờ phụ người, luôn cưu mang và nâng đỡ những mảnh hồn đi lạc. Luôn thế nhé, Pleiku yêu!…

– Pleiku, mùa mưa, 2014-

Ngựa Hoang

(*) – Trích từ bài thơ  Sương phố của nhà thơ Hoàng Trần.

About admin17 (441 Articles)
https://tieudaoquanblog.wordpress.com/

Laisser un commentaire

%d blogueurs aiment cette page :