Lời tự tình của một dòng kênh

Tôi vốn sinh ra để chảy phụ cho một dòng sông lớn
từ thuở hoang sơ con người chưa đi mở đất, khẩn hoang
tôi vẫn êm đềm uốn lượn giữa đôi bờ cổ tích
con nước lớn ròng – dòng vẫn đượm phù sa
qua bao nỗi thăng trầm bão tố phong ba
và cứ thế tôi đã chảy vào lịch sử
chứng tích thời gian hai mặt của sinh tồn…
Có thể tuổi tôi lớn hơn tuổi Sài Gòn
khi con người đã đến hội tụ quanh tôi
những xôn xao trên bến dưới thuyền tấp nập
đôi bờ tôi đau vì sự có mặt của con người
dòng tôi đã đổi màu từ thời đô thị hóa
họ xâm nhập lòng tôi bằng bao nhiêu chất thải thị thành
tôi đã chết dần giữa đau đớn hôi tanh
họ lấn chiếm đến dòng tôi hẹp lại
họ cơi nới thẳng tay chẳng chút gì ái ngại
ai qua các cây cầu mà lòng không thấy đau thương ?
Suốt cả trăm năm đời tôi ngục tù như vậy !
Rồi khi Sài Gòn là thành phố Hồ Chí Minh
tôi được cứu rỗi bằng những dự án – công trình – kiến thiết
giải phóng đôi bờ, tôi được trả tự do
thanh lọc dòng trôi cho phù sa ngọt lại ban đầu
con cá quẫy đuôi quyến rũ bao du khách qua cầu
trang điểm cảnh quan những con thuyền du lịch
hai con đường Hoàng Sa và Trường Sa chạy dọc đôi bờ
uốn lượn dưới cây xanh mát rượi
Tôi lại ước muốn dòng tôi đêm đêm chở tiếng đờn ca tài tử
như sông Hương đã chở Nam Bình, Nam Ai và khúc hát cung đình
long lanh ánh đèn nhúng đêm xuống nước
tôi lại bềnh bồng thành phố giữa lung linh
qua những thăng trầm – tồn tại một dòng kênh
nhiều truyền thuyết – gọi tên tôi là Nhiêu Lộc.

Laisser un commentaire