Có những nỗi buồn không tên.
Một thời cho em và một thời để nhớ!
Những nỗi buồn nào đó thoảng qua trong gió.
Ta đi lang thang chênh vênh, ngập ngừng!
Ước chi ngày ấy, mình chưa gặp nhau.
Ta sẽ không có những dấu lặng thầm, bẽ bàng!
Để lại trong tim sự tê tái, lỡ làng!
Một chút nao lòng cho sự hy vọng, chớm nở
Mùa xuân, mùa xuân đưa ta về bên nhau
Mùa xuân của niềm tin và sự tha thứ!
Xin em đừng vội lìa xa tôi, khi ta chưa nói được, sự thông cảm dành cho nhau.
Một góc trời nào đấy, em có hiểu không?
Tôi vẫn nhớ về em.
Xuân Khang